Thứ Hai ngày 23 tháng 12 năm 2024

Cảm xúc về cuộc chia ly

 

Tối thứ sáu vừa qua, tôi nhận được email của Trần Ngọc Bách báo tin: “Sáng nay lúc 8 giờ, cellphone của em reo, nhìn lại thì là số điện thoại của anh Ngôi. Em nghĩ cũng như mọi lần trước đây mỗi lần về Saigon thăm cháu nội, anh hay gọi em để uống café. Nhưng sáng nay là phone của chị Ngôi báo tin anh đã mất…”

140223-thkt-hopmat-kt-tnbach-013

Mới tìm lại được nhau sau 40 năm biệt tích hiang hồ, giờ đã vội chia ly.

140223-thkt-hopmat-kt-tnbach-057

Từ trái qua: các cựu học sinh THKT Phạm Minh Đảng, Trần Ngọc Răn, thầy Võ Xuân Sơn, Nguyễn Văn Ngôi, Lâm Phước Thành và Khánh Vân gặp nhau tại cuộc Họp mặt Gia đình THKT Về Thăm Trường Xưa ở Kiến Tường Tết Giáp Ngọ 2014.

 

Đọc lời báo tin của Bách, tôi chợt nhớ đến bài thơ uống cà phê của thi sĩ Pháp Jacques Prévert. Tôi không rành tiếng Pháp nên đọc bài thơ chuyển ngữ bằng tiếng Anh. Tuy nhiên tôi ghi ra đây nguyên văn tiếng Pháp để những  vị giỏi Pháp ngữ có thể cảm xúc như tác giả.

Bữa ăn sáng

Hắn rót cà phê
Vào ly
Hắn rót sữa
Vào ly cà phê
Hắn bỏ thêm đường
Vào ly cà phê sữa
Và với cái muỗng nhỏ
Hắn khuấy
Hắn uống cà phê
Hắn đặt cái ly xuống
Chẳng nói với tôi một lời..

Déjeuner du matin. Il a mis le café. Dans la tasse. Il a mis le lait. Dans la tasse de café. Il a mis le sucre. Dans le café au lait. Avec la petite cuiller. Il a tourné. Il a bu le café au lait. Et il a reposé la tasse. Sans me parler.

Hắn châm
Điếu thuốc
Thở những vòng tròn
Bằng khói thuốc
Hắn gạt tàn tro
Vào cái gạt tàn thuốc
Chẳng nói một lời với tôi
Cũng không nhìn tôi

Il a allumé. Une cigarette. Il a fait des ronds. Avec la fumée. Il a mis les cendres. Dans le cendrier. Sans me parler. Sans me regarder.

Hắn đứng dậy
Hắn đội mũ
Lên đầu
Khoác lên người chiếc áo mưa
Vì trời đang mưa
Hắn ra đi
Dưới cơn mưa
Không một lời
Cũng chẳng nhìn tôi
Tôi ôm đầu trong tay
Và tôi khóc

Il s’est levé. Il a mis. Son chapeau sur sa tête. Il a mis son manteau de pluie. Parce qu’il pleuvait. Et il est parti. Sous la pluie. Sans une parole. Sans me regarder. Et moi j’ai pris. Ma tête dans ma main. Et j’ai pleuré.

Không phải đây là câu chuyện xảy ra giữa hai nhân vật được kể, nhưng là của chính chúng ta. Bài thơ dùng thời hiện tại hoàn thành (present perfect tense) vì chuyện đã xảy ra và vẫn còn đang xảy ra. Nó cũng đúng y như những khiếm khuyết của chúng ta đã qua và vẫn đang lập lại trong hiện tại. Tác giả không nói bâng quơ về bữa điểm tâm (dejeuner), nhưng cố tình thêm vào chữ buổi sáng (dejeuner du matin), để nhấn mạnh vào thời điểm khởi đầu. Từ khởi đầu của duyên gặp gỡ, chúng ta đã sống máy móc với những cử động hầu như nhàm chán. Cho đến 40 năm sau, khi đối mặt với những cuộc chia tay không ngờ. Chúng ta mới nhìn ra, hình như mình đã thiếu nói với nhau một lời đáng nói, đã quên nhận ra nhau trong một thế giới khác.

 

ĐỖ NGỌC TRANG

(Cựu Giáo sư Việt Văn, Trung học Kiến Tường; Elk Grove, California 21-12-2014)

 

140223-thkt-hopmat-kt-tnbach-058

Sư đệ kính viếng sư huynh:

Thôi rồi một Lão Ngoan Đồng
Hồng trần rũ bỏ, thong dong vô chừng
Trẻ thơ đầu bạc vẫy vùng
Thần Điêu Hiệp Lữ, Anh Hùng Xạ Điêu

PHẠM HỒNG PHƯỚC

 

 

 

Sáng hôm nay trong không khí se lạnh cuối năm, nhận được tin đàn anh Nguyễn Văn Ngôi vừa về đích, người anh mà chúng tôi lớp đàn em của học sinh Trung Học Kiến Tường những năm 1960 rất kính mến anh, vì cách sống chan hòa, hoạt bát và năng động trong lãnh vực thể thao và văn nghệ. Vào ngày thầy trò THKT họp mặt nhân dịp Tết nguyên đán 2014 sau hơn 40 năm chúng tôi mới gặp lại anh tay bắt mặt mừng, hầu hết lớp đàn em và quý Thầy Cô không ai nhận ra anh với tuổi đời ngoài 60, trông anh rất đẹp lão, hồng hào và nhanh nhẹn vẫn như những ngày còn đi học. Chúng tôi gọi đùa và đặt cho anh là Lão Ngoan Đồng, cái tên của một nhân vật trong các tiểu thuyết kiếm hiệp của Kim Dung là Anh Hùng Xạ Điêu, Võ Lâm Ngũ Bá, Thần Điêu Hiệp Lữ. Khi chia tay thầy trò chúng tôi và các anh còn hẹn sẽ gặp lại nhau vào dịp Tết 2015, vậy mà… Đầu năm 2014 anh bất ngờ gặp lại chúng tôi sau hơn 40 tuyệt tích giang hồ, mai danh ẩn tích ở Trà Ôn – Vĩnh Long và hôm nay anh cũng bất ngờ ra đi mãi mãi. Xin vĩnh biệt anh, vĩnh biệt Lão Ngoan Đồng THKT. Cầu xin Thiên Chúa đón nhận linh hồn của anh. Tôi xin được mượn mấy câu thơ của bạn Phạm Hồng Phước – Kiến Đen để kính viếng và vĩnh biệt anh. Hãy ngủ ngon anh nhé Lão Ngoan Đồng Nguyễn Văn Ngôi

TRẦN NGỌC BÁCH