Đong đưa
Nửa khuya, tình cờ đọc một bài viết dài
Về một thi nhân vừa mãn hạn trần
Một người của thi ca và tình yêu
Một người làm thơ về tình yêu
Một người vì yêu mà làm thơ
•
Bài viết có nhắc tên nhiều bằng hữu
Một số người tôi từng quen biết
Thậm chí thâm tình
Tiếc là họ đã lần lượt rủ nhau về miền miên viễn
Bây giờ tôi nhớ họ…
Với bao hồi ức ùa về…
•
Không biết ở chốn xa ngái ấy
Họ có lập ra hội văn bút
Hội văn bút chỉ thuần chuyện văn chương chữ nghĩa
Hội văn bút của những người trong nghề…
Không chia rẽ nhau bởi cái gọi là ý thức hệ
Không bên này, bên kia
Không phe này, phái nọ…
Bởi lẽ họ không còn mắc hạn làm người…
PHẠM HỒNG PHƯỚC
+ Tôi thích cái tựa sách này. “Chỉ nhớ người thôi, đủ hết đời.” Nó nói lên tất cả. Mà tôi nhớ nhiều người và nhớ nhiều lắm nên e đời mau bị hết. (Ảnh: Internet. Thanks).