Chuyện ăn uống ngày đầu tại Phoenix
Mỗi nhà báo dự Intel ISEF 2013 được ban tổ chức cấp cho một thẻ VISA Debit có nạp sẵn một số tiền để ăn uống trong suốt thời gian diễn ra sự kiện. Tùy mỗi người tự cân đối chi tiêu, ăn nhiều và ăn sang thì hết tài khoản cứ việc móc tiền túi mà ăn cho tới ngày bế mạc.
Lần này, Intel dùng thẻ VISA nên rộng đường xài hơn. Còn hai lần trước ở IDF, họ xài thẻ American Express, mỗi lần vô đâu ăn, tụi tôi phải hỏi trước có chấp nhận thẻ này không.
Trưa nay, tới Phoenix, check-in khách sạn và nhận thẻ tiền ăn, tôi đói rã rời mà không muốn đi ăn do nắng nóng quá hớp và lạ nước lạ cái không biết ăn ở đâu cho hạp cái miệng Vietnamese của mình. Vậy là lôi gói mì Miliket ra. Không như các khách sạn ở châu Á có bình nấu nước nóng, khách sạn Mỹ chỉ có máy pha cà phê. Đã có tay nghề từ mấy chuyến Mỹ du trước, tôi trưng dụng chiếc máy pha cà phê thành máy “phun” nước nóng để nấu mì. Nhìn nó “phun” nước nóng từng ngụm mà ứa gan, giống như người ta “phun” nước miếng với tiếng phèo phèo đặc trưng. Mấy lần sau này có kinh nghiệm, tôi mang theo cái hộp nhựa làm tô nấu mì. Đổ nước vào hộc chứa nước của máy rồi không bỏ hộp cà phê vào, cứ để cho máy phun nước nóng ra. Nhưng phải canh chừng kẻo cạn nước dể cháy máy (mém bị khét lẹt rồi).
Dằn bụng xong, lúc đó ở Việt Nam nửa khuya, mắt quen giấc ngủ, nhưng tôi vội chạy tới nơi diễn ra ISEF để đăng ký làm thẻ hoạt động và tham quan một vòng luôn.
Khách sạn Renaissance Phoenix Downtown không có phục vụ chuyện đổi tiền lẻ cho khách, họ chỉ tới ngân hàng Wells Fargo ở góc đường 1st Street – Washington Street để đổi. Tôi tới nơi, cách khách sạn khoảng 20 phút đi bộ, thì đã đóng cửa nghỉ. Một trong những “thủ tục đầu tiên: của du khách tới Mỹ là phải xách tờ 100 USD đi đổi tiền lẻ, nếu không thì bó tay, vì không thể mua lặt vặt được. Người Việt mình xài USD với đơn vị tính là 1 vé (100 USD). Còn dân Mỹ ở Mỹ xài USD với đơn vị từng chục cent, nên tờ 100 USD là cực lớn.
Vừa về tới khách sạn lúc 5g15 chiều, tôi gặp cô bạn Joe Huang, người Taiwan phụ trách PR của Intel vùng châu Á – Thái Bình Dương tại sảnh khách sạn, rủ cùng các nhà báo khu vực đi coi trận đấu bóng chày baseball của đội Arizona. Cô nàng khích tướng: có mấy nàng sinh viên cheerleader nhảy múa vui mắt lắm. Bữa nay tôi không quan tâm tới chuyện đó bằng chi tiết là trong mỗi vé xem baseball giá 33 USD có khuyến mãi 25 USD mua đồ ăn thức uống trong sân thi đấu. Vậy là tôi đi, kéo nhau tới sân vận động khổng lồ Chase Field của đội Arizona Diamondbacks.
Tôi cùng cô bạn đồng nghiệp ở báo Daily News (Thái Lan) xách vé đi mua đồ ăn. Đang khát nước, tôi chơi luôn 1 ly Pepsi big-size lớn hết cỡ thợ mộc giá 1,5 USD. Mua 2 cái hot dog hết 3 USD, 1 gói bắp rang popcorn 1,5 USD. No bụng mà chỉ mất có 6 USD, kèm thuế tổng cộng là 8 USD. Còn dư tới 17 USD. Thấy mấy bạn trẻ khác mua cả khay đồ ăn khệ nệ rinh vô sân.
Người Mỹ ăn mặn khủng khiếp. Tôi vốn là người ăn mặn khét tiếng ở Việt Nam mà còn đầu hàng người Mỹ. Có lẽ cái mặn ở Việt Nam là do nước mắm nên nhẹ nhàng hơn là cái mặn của muối ở Mỹ. Cả hot dog lẫn bắp rang đều mặn đắng họng. Joe và cô bạn nhà báo Thái cười nói hèn gì tôi mua ly Pepsi khổng lồ cho nó tương xứng.
Ly Pepsi khổng lồ trên sân bóng chày Chase Field.
Joe chỉ mọi người chỗ siêu thị Target để mua sắm, nhưng xa lắm, phải đi bắng xe tàu điện. Giống như tại nhiều nơi ở Mỹ, ở Phoenix, bạn chỉ cần ghé một kiosk mua 1 vé 2 USD là có thể đi bất cứ phương tiện vận tải công cộng nào, bao nhiêu lần cũng được, đi tuyến nào cũng đặng trong suốt một ngày đó.
PHẠM HỒNG PHƯỚC
(Phoenix, Arizona 14-5-2013)
+ PHOTO: Tuyệt chiêu nấu mì gói bằng máy pha cà phê tại khách sạn 3 sao rưỡi ở Phoenix.