Chỉ nửa trăm năm…
Bỗng có một ngày
như đất sụp dưới chân
Ta ra đường
có người kêu bằng chú
Chưa kịp quen tai
đã có kẻ lên version là bác
Đêm trở trăn
ta vò đầu tự giải
Sáng soi gương
hốc hác thấy ta già
Nhưng ta đã già đâu
chỉ mới nửa trăm năm…
Biết trách ai
đành đá thúng đụng nia
Giận mấy hãng mỹ phẩm
dầu gội đầu sao “tóc gió thôi bay”
sữa rửa mặt mà “đào hang khoét rãnh”
xà bông tắm hữu hảo với đám đồi mồi.
Ta nào sợ chi cái già
Chỉ lo không còn hơi sức
Trả ơn cuộc đời cho ta được sống
Đáp nghĩa lòng người ưu ái cùng ta
Ước gì trời cho trúng số độc đắc
Ta mua tặng mỗi người chung quanh mình
một chai thuốc bổ mắt
và một cặp kính màu hồng!
PHẠM HỒNG PHƯỚC
(Saigon 3-1-2015)