Nỗi niềm hậu tận thế… hụt
Bởi chắc cú ngày mai tận thế
Bữa nay mượn tiền chơi xả láng luôn
Ai dè nhà trời cũng nhiễm delay virus
Báo hại bây giờ cày trả nợ muốn nát cả xác hồn.
Bởi chắc cú ngày mai tận thế
Bữa nay bán đồ hành lý nhẹ tênh
Chỉ có xác hồn chớ bao giờ bán
Ta vẫn là mình trời cũng phải bênh.
Bởi chắc cú ngày mai tận thế
Bữa nay dọn mình cho nó tinh tươm
Lỡ sạch sẽ rồi đâm ra sợ bẩn
Chắc làm người tốt ma quỷ cũng gờm.
Bởi chắc cú ngày mai tận thế
Bữa nay xâm mình nói tiếng yêu em
Quân tử nhứt ngôn là quân tử… dại
Nhưng làm kẻ tiểu nhân ta lại chẳng thèm.
Bởi chắc cú ngày mai tận thế
Bữa nay ôm chặt ngàn vạn bạn bè
Tay lỡ dài rồi lại ghiền ôm miết
Đời mới từ nay ta có bạn bè.
PHẠM HỒNG PHƯỚC
(Saigon 22-12-2012)